Thơ thiền ta đã thuộc làu
Mà sao lòng vẫn một màu tâm si
Trăm năm huyễn thể ra gì
Tưởng lòng đã dứt thị phi thói đời
Tâm can sao vẫn chơi vơi
Phải chăng lòng vẫn lả lơi bóng tình
Chợt cười 2 chữ vô minh
Ơ hay quả đúng là mình đó sao
Thôi thôi mơ giấc chiêm bao
Ráng xem nhân thế cái màu hư chân
Việc đời dứt bỏ phân vân
Biển sầu gai góc cứ lần mà bơi
"...Gió thu đùa cái già rơi
Vừa xem vừa ngẫm sự đời hiện ra..."*
* Khóc Phùng Quán của Trinh Đường
Lời khuya viết vội mấy câu
Mong là tâm khảm vứt sầu dc chăng
Bao giờ tâm hết băn khoăn ???...
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...