Này này ta bảo kẻ long nhong, Thơ chẳng ra chi đã bằng lòng, Chữ có bao nhiêu mà hùng hổ, Cứ tưởng tao nhân mắt dã tròng ! Này này ta bảo kẻ huyênh hoang, Thơ chẳng nên câu tưởng lão làng, Chữ còn chưa thuộc điều bằng trắc, Cứ tưởng thi đàn khách vắng hoang ! Này này ta bảo kẻ hung hăng, Thơ chẳng đến non đã đòi trăng, Câu chửa đầy đầm mà đòi biển, Cứ tưởng thi hào chẳng hé răng ! Thơ phú câu văn đã chẳng xong, Lại còn la liếm thú chơi ngông, Thôi can một tiếng mà làm phúc, Chớ để chúng nhân phải nặng lòng ! Tiểu dẫn : hôm nay dạo lại một thi đàn cũ, phát hiện ra một bài từng làm ngày xửa ngày xưa. Đọc lại thấy bản thân đúng thật ít hung dữ, kể cũng buồn cười lắm lắm. Trích lại trọn vẹn trong này cho thiên hạ biết, mình cũng chả phải tay hiền hậu gì. Chuyện nó cũng không có gì nhiều, trong thi đàn nhiều lối ra vào, không phải bài nào cũng hợp con mắt, thành ra sinh chuyện cãi cọ. Mà mình thì khi còn trẻ ấy, cũng chua
http://writer.NgoHoAnhKhoi.info Nhàn Hàn Am Ký [閒寒庵記]