Chủ Nhân Thi Viên: Thi đàn lạnh lẽo vắng mông mênh Bừa bộn luật niêm, chữ tuềnh huềnh. Nhớ trước thi thư còn hăng hái, Mà giờ câu chữ cũng chông chênh. Bút nghiêm gửi tạm nơi trầm mặc, Danh lợi đành thôi chốn thác ghềnh. Một mái một chèo xuôi chốn cũ, Ôm đàn uống rượu thảy thênh thênh. Thi Hữu Trần Nguyễn Bảo: Bút tà lướt mực cứ lênh đênh; Mực đổ, nghiên nghiêng, sạn hóa ghềnh. Đâu sóng mà xô lay cán bút? Phải giang sao vỗ lạc thân thuyền? Chùng tay, giương mắt nhìn quanh quẩn Văn gác, lầu thơ, khách vắng tênh! Hớp chút men nồng, say hóa tỉnh Bao thầy bao bạn bỗng mình ênh! Thi Hữu Trần Ngọc Nhật: Thi thư vốn chẳng dám ngông nghênh, Niêm luật nằm lòng há thể quên. Chút ít bồi hồi khi gặp lại, Đành nhiều sơ sót lúc bồng bềnh! Chữ còn nông cạn mong tha thứ... Tình có đậm sâu phải gập ghềnh. Thoái bộ hối đầu xin vớt vát, Kẻo đau lòng xót tên hờn tên... Chủ Nhân Thi Viên: Một kẻ ra thơ, kẻ tiếp ngênh,