Đêm mất ngủ lạ gì đâu tá, Cũng chẳng qua một chút suy tư, Giữa đêm tiếng gió đưa thư, Tiếng mưa thánh thót từ từ đọng rơi. Làn gió thoảng thanh thơi nhẹ lướt, Từng hạt mưa tha thướt vụt qua, Khép mình làn gió cánh hoa, Nương nương mấy hạt sương ra trên mình. Bỗng ánh lửa thìn lình vụt tắt, Trong màn đêm, ánh mắt lướt nhanh, Nép mình giữa phiến lá xanh, Vẫy vùng mưa gió phân tranh sống còn. Một cảnh bướm héo hon rung rấy, Vạn đợt mưa đưa đẩy ì ầm, Một cơn gió lạnh căm căm, Đổ dồn cánh bướm như băm như nghiền. Cánh yếu ớt liều thân bé nhỏ, Sao dám đem mà đọ gió mưa, Mặc cho mưa gió dập vùi, Mặc cho thân xác dập vùi gió mưa. Ngoài song cửa vụt bay cánh bướm, Rơi xuống lầu chẳng gợn âm thanh, Bầu không cánh bướm lườn nhanh, Cuốn theo làn gió mong manh giữa trời. Trong bóng tối chơi vơi lặng lẽ, Giữa bầu đêm quạnh quẽ hoang vu, Màng khuya mưa gió mịt mù, Nào ai để ý canh thâu bướm tàn. Chỉ người khách miên mang không ngủ, Mới đ
http://writer.NgoHoAnhKhoi.info Nhàn Hàn Am Ký [閒寒庵記]