PT:
Nhak, Tuyết, phạm cũng hay
Biết đâu một duyên này
Trẫm mê luôn hai bé
Ai nhỏ ai lớn đây?
Tái bút: Nhak làm bé nhá?
Nhak:
Tớ đây tuy chẳng hạng anh hùng
Nào phải đàn bà thắt dây lưng
Có đâu theo cậu, còn làm bé ?
Mơ đi kưng !!
PT:
Thôi mà đừng giận bé yêu
Cho bé làm lớn, anh chiều bé nha
Phòng này chỉ có ba ta
Một giường lớn bé có là gì đâu.
Nhak:
Tớ đây tớ thix ở 1 mình
Chẳng để cho ai động lòng trinh
Cậu chớ có ngông, coi thường tớ
tường minh ?
HVT:
"Chém cha cái kiếp lấy chồng chung
Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng"
Em chẳng thèm vương chi nợ ấy
Sống ung dung!
PT:
Anh hứa chăn bông cho đắp chung
Bên em bên nhak với anh cùng
Ngày say thơ phú, đêm vui thú
Thấy thật sung!
Tái bút: Nhak nè
Bởi có lòng trinh anh mới thương
Chứ không anh đá cổ ra đường
Chớ mà ngạo nghễ toi đời gái
nghe nương!
Nhak:
Đây đây xin chớ nói câu thương
Hám hố cho nên chẳng có đường
Cái đường duyên nợ, ta đã cắt:
Chán chường !!
Nói tới nói lui chiện đâu không
Thui tự chạy ra kím cái lồng
Nhốt cả box thơ ở trong ấy
Vui không ?
HVT:
gửi PT
Nói thế thôi em yêu Nhak cơ
Cho anh ra ngõ lúc sương mờ
Chăn bông ấm áp bọn em đắp
Anh ngẩn ngơ...
PT:
Vậy chúc cho em thắm nét cười
Cùng chàng tận hưởng thú xuân tươi
Tôi còn đi giữa đường sương gió
Cho cõi nhân gian vắng một người.
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...