Đối Đáp Thơ : Vô Thường 2



Khởi 


Phạm Thái:
Còn dòng máu chảy về tim,
Thì còn những lúc lặng im rất buồn,
Mai đời đến lúc chiều buông,
Xin đừng đếm nữa vô thường đổi thay,
Chút gì còn nắm trong tay,
Cũng mong trả lại ngàn mây cuối trời.

Nhak:
Cũng mong trả lại ngàn mây cuối trời ...
Trăm năm một giấc cuộc đời,
Là cho hay nhận, là vơi hay đầy ?
Những gì còn nắm trong tay
Biết ai mà trả, biết ai mà đòi ?
Tơ tình một sợi mà thôi,
Ta thà ôm xuống tuyền đài còn hơn.

Phạm Thái:
Đừng ôm mãi nỗi buồn phận số
Tan nát đi duyên nợ phù vân
Chặng đường xóa vội dấu chân
Dửng dưng với những tình thân hẹn hò
Chẳng cất giữ tàn tro dĩ vãng
Đời thi nhân thù-bạn mặc ai
Lỡ lầm là sự tình trai
Còn mong mang xuống tuyền đài để chi ? 

Nhak:
Câu số phận, hết ly lại hợp,
Sợi tơ tình, tưởng hợp mà tan
Tớ đây duyên nợ còn mang,
Dám đâu mơ đến niết bàn mai sau.
Dây lão nguyệt, dễ nào rứt bỏ,
Hồn bướm hoa, cũng khó mà xa,
Cầu mong hưởng cõi phật đà,
Cậu lên tớ cũng gọi là cùng vui ...

Phạm Thái:
Vui gì nổi hai đường cậu tớ
Chén tương giao e sợ tan tành
Khép mi sự thế trôi nhanh
Dẫu là Tử -Bá cũng thành lạ xa
Người quân tử thiết tha nhân nghĩa
Một thanh gươm thiên địa còn đi
Gặp nhau duyên ấy thôi thì
Phút giây dừng lại cùng suy sự đời.

Nhak:
Nào cuộc đời mấy mươi năm lẻ,
Con tạo kia bắt bẻ đủ điều,
Ngây thơ bắt vướng chút yêu,
Khi yêu bắt vướng ít nhiều khổ đau...
Khi cô lẻ, tình đâu chẳng thấy,
Lúc xum vầy, duyên vấy lấy thân,
Bây giờ thê tử đã phân,
Thì duyên Tử - Bá là phần trời cho.
Được tri ngộ, so đo chi nữa,
Biết nhau đây, tự hứa cùng vui,
Sau này mấy lớp đất vùi,
Kiếp sau gặp gỡ là vui hay buồn ?

Phạm Thái:
Vui buồn ấy vô thường lắm nhé
Cười khóc chi cũng thế rồi thôi
Biết rằng tôi mãi là tôi
Không cho sóng gió cuộc đời cuốn đi
Chôn nguồn lệ trên mi nam tử
Nắm tay nhau thi phú tương phùng
Một người đôi lứa hiệp chung
Kẻ thì luyến ái đã không còn gì.

Nhak:
Bên Lão Thái, bỏ si bỏ chấp
Bên thân ta, còn ngập yêu đương,
Xem ta còn lắm đoạn trường,
Mà xem lão Thái chẳng vương mùi trần.
Lửa sầu khổ, đem cân chẳng được,
Vòng phù hoa, há bước dễ ra?
Cậu giờ tình ái đã qua,
Cái bờ tiên giới chẳng là cách xa...

PT:
Bạn không biết hắn người lãng tử
Kiếp đào hoa vui thú tình mê
Chung quanh bốn hướng tám bề
Từng đoàn kẻ thiếp, người thê dập dìu
Thôi thây kệ cứ liều với hắn
Thơ thì thơ cay đắng thì đây.

Nhak:
Chuyện tình cũ, khi đầy khi trống,
Cái nợ duyên, vừa mỏng vừa day,
Ngày xưa một tỉnh mười say,
Bây giờ mới được chút ngày bình yên.
Phượng cầu khúc*, từng phiền biết mấy !
Bạch đầu ngâm, đã thấy mệt nhoài !
Để lời phiền não ngoài tai,
Tớ đây mặc kệ lời say cậu bàn !
 

PT:
Nghe chi nữa phũ phàng oan trái
Đời riêng tư khôn dại biết đâu
Kim ngân khó đổi dạ sầu
Bóng chim năm cũ từ lâu chẳng về
Người lãng tử đam mê luyến ái
Kẻ thi nhân tê tái thương cay
Lâu rồi tay chẳng nắm tay
Lâu rồi sống giữa tháng ngày nhẹ tênh.

Nhak:
Thôi chuyện cũ chênh vênh mặc kệ,
Còn nhau đây vui vẻ là đây,
Tơ duyên mấy lượt đứt dây,
Bướm tình năm ấy đã bay xa rồi.
"... Sầu ôm nặng hãy chồng làm gối,
Buồn chứa đầy hãy thổi làm cơm,
Mượn hoa , mượn rượu giải buồn,
Sầu làm rượu lạt, muộn làm hoa ôi ..."

PT:
Ừ đành vậy thì thôi vẫn sống
Nhìn tương lai hy vọng biết đâu...
Tóc còn xanh lắm trên đầu
Môi còn nói được những câu ân tình
Trang thơ mới sẽ xinh nét mực
Ôm duyên tình vào ngực ủi an
Thu qua tan tác lá vàng
Thì dành Xuân Hạ thênh thang nắng hồng

Nhak:
Bỏ qua hết những điếu tơ tưởng,
Hưởng dài lâu vui sướng hân hoan,
Cười cho nhân thế đa đoan,
Cười ta ngơ ngẩn sênh sang với đời.
Việc say tỉnh, thảnh thơi cứ mặc,
Sự đúng sai, thắc mắc mà chi,
Vì ta là kẻ ngu si,
Cho nên đâu có biết gì buồn vui ...

PT:
Khà khà cớ nỗi nhận mình ngu ?
Lầm bạn Nhak ta tớ mắt mù ?
Mẹ kiếp ái tình ghê gớm thế ?
Đương khôn mà dại được à you ?
 

No comments

Post a Comment

Để lại bình luận :...

Home