Đối Đáp Thơ : Ngậm ngùi của Floran





Floran:
Hoàng hôn một cõi đi về
Trăm năm chưa trọn lời thề đã phai
Ngậm ngùi ai tiễn bước ai?
Cân đo đong đếm đường dài bao xa
Tình như là một cánh hoa
Thương thay sớm nở tối tàn chông chênh
Tình như là biển lênh đênh
Mông mênh sóng biếc nào dò nông sâu
Tình như là chiếc bóng câu
Bay nhanh ngang cửa gieo sầu mình ta
Tưởng trời chỉ đổ mưa sa
Ngờ đâu bão nổi giang hà chao nghiêng
Lạnh lùng thay giấc cô miên
Chăn đơn gối chiếc lệ xuyên đêm dài
Cuộc tình diễn đã trọn vai
Sao còn thao thức nhớ hoài làm chi?
Tơ hồng dẫu đứt còn si
Trời xanh quá quắt lắm khi trêu người….

Nhak:
Dẫn: "Tơ hồng dẫu đứt còn si
Trời xanh quá quắt lắm khi trêu người…." - Trích

Hạt si gieo khắp trong đời,
Hỏi sao quả đắng chẳng rời lấy thân ?
Ràng ràng duyên nợ phù vân,
Còn đeo cho lắm bụi trần làm chi ?
Chẳng xem huyễn thể ra gì
Để xem con tạo làm gì được nhau ...



Sadlove:
Biết rằng sẽ mãi khổ đau,
Sao ta chẳng thể xa nhau hỡi người?
Lắm khi tạo hóa trêu đời,
Sao tôi vẫn mãi yêu người hỡi tôi?
Dù rằng người chỉ thế thôi,
Tình duyên lỡ bước, đơn côi đêm dài...
Ai buồn, ai khóc, vì ai?
Lệ sầu mưa vỡ tương lai ngậm ngùi...


Floran:
Một đêm chia ngọt sẻ bùi
Trăm đêm quả đắng thân vùi lấy thân
Đã sa vào kiếp phong trần
Dặn lòng nho nhỏ chỉ lần này thôi
Đâu ngờ lệ đổ chia phôi
Người dưng ngược lối mắt môi đượm buồn
Mỏng tang như cánh chuồn chuồn
Vỡ òa bọt nước mưa tuôn hiên nhà
Ngẩn ngơ đếm gió la đà
Hỏi xem con tạo đã già hay chưa?


Nhak:
Ái tình đang lúc say sưa,
Còn xem con tạo già chưa làm gì ?
Ái tình đắm giọt cuồng si,
Bao nhiêu suy tính là gì nữa đâu ?
Đến khi nước chảy qua cầu,
Mới hay con tạo gông đầu kéo lê.
Hễ còn tin những nguyện thề,
Đêm sầu là bạn, biển mê là nhà.
Chừng nào tình chửa dứt ra,
Đếm chi ngọn gió la đà trần gian ...


Floran:
Lời người nghe thật dễ dàng
Mầm yêu mọc rễ đá vàng khó phân
Tơ tình đã quấn lấy thân
Làm sao đuổi được phù vân trên trời?
Dẫu cho dâu bể đổi dời
Ta mang ý hạnh chờ lời trúc mai
Thề nguyện chẳng đáng đồng hai
Thiên thai để cửa đợi ai bước cùng...



Nhak:
Tình người xanh bạc lạnh lùng,
Đầu môi chót lưỡi mông lung nguyện thề.
Đợi gì ở chốn biển mê ?
Trần ai vốn chẳng lối về thiên thai.
Thề nguyền chẳng đáng đồng hai,
Mà mong tơ tưởng cùng ai đá vàng ?
Thôi thôi xin một tiếng can,
Càng hăng mơ mộng, lại càng lún sâu !


Floran:
Trầu cau ở tận đâu đâu
Chỉ mong một kẻ chia sầu mà thôi
Đời sao đời bạc như vôi
Tình sao tình khéo đơn côi là tình
Thề nguyền ta đã chẳng tin
Nay mai trăng gió thình lình ly tan
Thôi thì nhận một tiếng can
Nhưng mơ.. ta vẫn đường hoàng ta mơ


Nhak: .
Mộng mơ rồi lại ngẩn ngơ,
Ngẩn ngơ rồi lại ơ thờ tấm thân,
Tiếng can đã nhắc mấy lần,
Mà người đã quyết lụy trần thì thôi.
Chúc cho người bớt đơn côi,
Nhớ câu tình ái bạc vôi phũ phàng,
Lỡ mà gặp phận trái ngang,
Vai anh cho mượn để nàng tựa lưng ...

No comments

Post a Comment

Để lại bình luận :...

Home