Floran:
Như sương như gió như mây
Người đi đôi bữa mai gầy hanh hao
Liễu nghiêng bóng rũ nghẹn ngào
Hồ in khói toả xôn xao sóng lòng
Chữ duyên chữ nợ có không?
Trúc xanh hờ hững, cành hồng buông rơi
Ngày xưa khép cửa khung trời
Ngày sau còn nhớ một lời cho nhau
Ước như trăm triệu vì sao
Nghìn năm vẫn gặp đâu nào chia li
Ước cho chung một lối đi
Làm đôi bươm bướm mà si muôn đời
Ước ngày dâu bể đổi dời
Hương vương vạt áo chẳng rời phút giây
Ước luôn như nước biển đầy
Rì rào sóng bạc mê say men tình
Người làm thinh ta làm thinh
Sầu đông thôi để một mình ta mang
Mai kia có biết đá vàng
Đường xa vạn dặm còn thênh thang tình?
Sợ gì thế thái nhân sinh
Phàm phu nào biết ngọc quỳnh trong đêm
Ta gieo mầm quế bên thềm
Ta trồng giao thụ cung tiên đợi người
Ta mời mây gió ghé chơi
Ta kêu ong bướm reo lời thiết tha
Ta dệt chiếu gấm lụa hoa
Ta rót mĩ tửu ta pha bình trà
Ta đem đàn nguyệt ngân nga
Ta mài nghiên ngọc giấy ngà trước sân
Xin người đừng mãi phân vân
Trăm năm gặp gỡ mấy lần mà thôi
Chẳng cần môi phải chạm môi
Cứ trong như nước tinh khôi thiếu thời
Chẳng cần người phải rõ lời
Mơ hồ một chút dễ vơi câu sầu
Chẳng cần dải yếm bắc cầu
Nhìn trong đôi mắt đã sâu quá rồi
Chẳng cần nghĩa đắp tình bồi
Chỉ mong đừng bạc như vôi hỡi người
Nhak:
Dẫn: "Xin người đừng mãi phân vân
Trăm năm gặp gỡ mấy lần mà thôi" - Trích
Ông trời hay đổ chia phôi,
Thế gian có được mấy đôi bạc đầu ?
Ông trời kế khéo, mưu sâu,
Vừa vui chút đó, đã sầu chút đây.
Tơ tình khi đã giăng dây,
Mặc tay con tạo xéo giày xác thân.
Ngập ngừng rồi lại phân vân,
Sợ câu "... gặp gỡ mấy lần..." rồi thôi !
Floran:
Thôi thì cứ để thơ trôi
Ta cá người nước một đôi là vừa
Thôi thì một tiếng dạ thưa
Ta kết huynh đệ người vừa lòng chăng?
Thôi thì tim đã lạnh băng
Ai đem thơ lụa mà giăng ngang trời?
Tình xưa đến đấy thời thôi
Quỳnh tương ta rót chờ môi của người...
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...