Skip to main content

Xướng Họa : Thất Ngôn Bát Cú 1


StValentine xướng:
Đau lòng quạnh vắng nhớ xa xăm
Canh cánh chờ trông cả đứng nằm
Hảo hữu mai danh lâu cả tháng
Anh hùng ẩn tích suốt bao năm
Thương về cảnh cũ, buồn hiu quạnh
Tiếc mãi ngày xưa, lệ ướt đầm
Hỡi cố nhân về đây tụ hội
So tài đối ẩm chút dư âm


Nhak họa:
Cảnh cũ tìm đâu đã xa xăm ?
Yêu chi kẻ đứng với người nằm ?
Thơ nay chẳng đượm, so chi tháng ?
Bạn cũ không còn, kể gì năm ?
Buồn bạn quên thơ, chiều cô quạnh !
Thương ai nhớ cảnh, mắt lệ đầm !
Mừng cho thi xã còn đây hội,
Thưởng rượu, say thơ cùng xướng âm ...


Koi tiếp họa:
Người còn cảnh há có xa xăm
Yêu quý nhau chung cả đứng nằm
Bạc tóc xanh lòng, sợ chi tháng
Cựu bằng tân hữu, chẳng ngại năm.
Sống đời vui ích đâu cô quạnh
Giúp kẻ lầm than bớt lệ đầm
Vẹn tám câu chào thi xã hội
Tinh thần phấn chấn hứng chút âm.


Nhak tiếp họa:
Cảnh còn, người mất ngẫm xa xăm
Kẻ đứng khóc thương kẻ đã nằm.
Tóc bạc thương tôi qua những tháng,
Xanh lòng đành chịu chẳng bao năm.
Đời tàn không bạn nên cô quạnh,
Phận bạc vô tình phải lệ đầm.
Thôi viết vài câu cho đủ hội,
Mang thơ chẳng dám về nơi âm ...


Koi họa:
Cảnh vương hình bóng đã xa xăm... 
Ráng sống tốt không phụ kẻ nằm
Dẫu ấy thương ông qua những tháng
Cũng rằng vui hưởng lại bao năm
Không bạn thì bè, sá chi quạnh?
Có rủi tất may, đáng lệ đầm
Tới lúc sang sông được tụ hội
Vẫn không thẹn lỗi chốn dương âm.


Nhak họa:
Nhờ người năm tới ngóng xa xăm
E tới phiên ta kẻ phải nằm ;)
Tôi xuống, thương anh còn dài tháng,
Người còn, khóc kẻ đã tròn năm.
Không con, không cháu, mồ hiu quạnh,
Thêm bạn, thêm bè, càng lệ dầm.
Thôi, một chén canh xong một hội,
Mong quên được cả chốn dương âm ...


Koi họa:
Eo ôi chẳng dám ngóng xa xăm
Ấy cứ tự suy… có chắc nằm?
Ấy xuống, đây thương còn những tháng,
Kẻ đi, người xót tiếc bao năm.
Chẳng con cháu chửa hẳn cô quạnh!
Nhiều bạn bè rồi chắc lệ đầm?
Ấy ấy chớ đi chờ tớ hội.
Ý thông đâu đó hẵng về âm.


Nhak họa:
Đệ ơi sao chẳng ngóng xa xăm,
Trần thế nào ai chẳng phải nằm ?
Sống gửi, mong chi thêm dài tháng,
Thác về, ước mỗi giỗ hằng năm.
Người thân đâu nữa mà không quạnh ?
Bằng hữu luyến lưu mới lệ dầm !
Vì đệ, ta chờ cho đủ hội,
Cùng nhau sóng bước để về âm ...


Koi họa:
Vậy thì ta cũng ráng xa xăm
Ta ngóng đến khi ta được nằm.
Sống có huynh, ta mong dài tháng!
Thác cùng ta, huynh chẳng kỵ năm.
Người thân huynh có ta đỡ quạnh.
Bằng hữu cũng ta khỏi lệ đầm!
Hứa nhé! Quân tử chờ chung hội,
Cùng nhau sóng bước để về âm...


Nhak họa:
Cảm ơn người hứa ngóng xa xăm,
Quân tử nay yên cái phận nằm.
Tấc đất kệ cho rêu vạn tháng,
Khúc xương cũng mặc gió ngàn năm.
Đệ huynh tri kỷ quên hiu quạnh,
Bằng hữu đồng thanh đỡ lệ đầm.
Trần thế mấy đâu người họp hội,
Lẽ nào chẳng sánh bước nơi âm...


HuanYu họa:
Song tướng kia ngóng mãi xa xăm.
Sướng chi rứa thì cũng phải nằm.
Sống vui chết khoái quản chi tháng.
Sinh dữ tử lành mặc kệ năm.
Sang giàu hữu nhân đồng cô quạnh.
Sắc sắc không không vô lệ đầm.
Sánh bước hiên ngang cùng vui hội.
Sao mặc trần gian khóc người âm.


Nhak họa lại Huanyu:
Lâm Ly hai tướng nghĩ xa xăm.
Lung Lạc tử sinh chuyện đứng nằm.
Lam Lũ lâu rồi nài chi tháng.
Lầm Lì nhiều trận ngại gì năm.
Long Lanh sương đọng mồ cô quạnh.
Lú Lẫn thơ điên lệ vẫn đầm.
Lũ Lượt cũng về chung một hội.
Lạc Lòng nhẹ bước đón người âm.



Comments

Popular posts from this blog

Cassandra, Thà Không Biết Còn Hơn

Hồi giữa tháng mười một này, có tham quan buổi triễn lãm về siêu thực ở cung điện nghệ thuật [1] tại Lyon. Triễn lãm bắt đầu từ tháng mười, vốn đã định đi từ đầu vì thấy cái tên Max Esnrt trong poster triễn lãm, vậy mà bận mãi đến giờ mới đi được. Thú vị thì nhiều thứ lắm, nhưng quá ấn tượng với tác phẩm Cassandra của Eugene Berman, nên về là thảo ý tưởng viết bài ngay. Cái tông đỏ ám ảnh của nó thật kỳ dị, quá kỳ dị và ngột ngạt, nhìn một hồi, không hiểu sao cứ lạnh sống lưng. Chắc do cảm lạnh, hi vọng thế. "Cassandra" của Eugene Breman Eugene Berman sinh năm 1899 ở Moscow, Nga, nhưng sống và làm việc chủ yếu ở phía tây, đặc biệt là Pháp. Nằm trong trường phái tân lãng mạn (neoromantism), ông thành công với các buổi triễn lãm ở Paris, sau đó ông đi New York rồi Los Angeles và về Rome rồi mất ở đấy. Phản đối lại hiện thực xấu xa của xã hội đương thời được gáng cho chủ nghĩa vật chất (materialism) hay chủ nghĩa hiện thực (realism), những con người vẫn còn hoài tưởng về chủ ng...

Dịch Thơ: Mô Ngư Nhi - Nhạn Khâu của Nguyên Hiếu Vấn

Ai coi tiểu thuyết hay phim cổ trang Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung, chắc ai cũng có ấn tượng về bài thơ của Lý Mạc Sầu. Không ít người thuộc lòng, nhưng chắc không phải ai cũng rõ xuất xứ bài này. Trong tác phẩm Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung, Lý Mạc Sầu chỉ hát nửa đầu của bài từ mà thôi: Hỏi thế gian Tình ái là gì nhỉ ? Sống chết một lời hứa luỵ Nam Bắc phân chia hai đàng Mưa dầm nắng dãi quan san Cánh chim bạt gió muôn ngàn khổ đau Chung quy một kiếp tình sầu Khi vui gang tấc Ngàn sầu biệt ly Biết cùng ai, biết nói gì Chỉ trông mây núi người đi không về... Bài này là một bài từ, nguyên văn như sau: Phần hán văn:  摸魚兒-雁丘 問世間、情是何物, 直教生死相許? 天南地北雙飛客, 老翅幾回寒暑。 歡樂趣、 離別苦, 就中更有痴兒女。 君應有語, 渺萬里層雲。 千山暮雪, 只影向誰去? 橫汾路、 寂寞當年蕭鼓, 荒煙依舊平楚。 招魂楚些何嗟及, 山鬼暗啼風雨。 天也妒、 未信與, 鶯兒燕子俱黃土。 千愁萬古, 為留待騷人。 狂歌痛飲, 來訪雁丘處。 Phiên âm: Mô ngư nhi - Nhạn khâu Vấn thế gian tình thị hà vật Trực giao sinh tử tương hứa Thiên nam địa bắc song phi khách Lão sí kỷ hồi hàn thử ...

Dịch Thơ: Hồng Đậu Sinh Nam Quốc

Hán Ngữ: 红豆生南国, 是很遥远的事情. 相思算什么, 早无人在意. 醉卧不夜城, 处处霓虹. 酒杯中好一片滥滥风情. 最肯忘却古人诗, 最不屑一顾是相思. 守着爱怕人笑, 还怕人看清. 春又来看红豆开, 竟不见有情人去采, 烟花拥着风流真情不在. Hán Việt: Hồng đậu sinh nam quốc Thị ngận diêu viễn đích sự tình. Tương tư toán thập yêu, Tảo vô nhân tại ý. Túy ngọa bất dạ thành, Xử xử nghê hồng. Tửu bôi trung hảo nhất phiến lạm lạm phong tình. Tối khẳng vong khước cổ nhân thi, Tối bất tiết nhất cố thị tương tư. Thủ trứ ái phạ nhân tiếu, Hoàn phạ nhân khán thanh. Xuân hựu lai khán hồng đậu khai, Cánh bất kiến hữu tình nhân khứ thải, Yên hoa ủng trứ phong lưu chân tình bất tại. Dịch thể lục bát: Đậu hồng sinh ở nước nam, Chuyện xưa kể lại mấy lần chửa thông. Hỏi tương tư có gì không, Từ lâu đã chẳng bận lòng chút chi. Ta say giữa phố cuồng si, Tình say men rượu tràn ly phong tình. Thơ xưa quên hết làm thinh, Tương tư tủi hổ riêng mình đắng cay. Dám đâu nhân thế tỏ bày, Sợ người thấu tỏ, sợ đời cười chê. ...