Đối Đáp Thơ : Mời Thơ của Floran



Floran:
Nhặt trăng rơi vãi trong vườn
Đêm nay lạnh lắm giường này chờ ai?
Gió nào hiu hắt tóc mai
Sương rơi ngọn cỏ gót hài gấm hoa
Người là ta.. hay là ta
Trong cơn ngơ ngẩn tưởng ta là người?
A ha cho trọn tiếng cười
Ơ hờ mắt biếc tìm lời vu vơ
Vung tay mơ ngã chỏng chơ
Hất chân mộng đã mịt mờ khói sương
Lòng thương thì nói lòng thương
Thương mà không đặng lạc đường thế thôi
Xưa thì còn nghĩa trầu vôi
Nay thời bất lực đơn côi gọi thầm
Một tơ chín khúc ruột tằm
Những tháng tháng đợi những năm năm chờ
Vì tình ai nỡ làm ngơ
Cắm sào chỉ quyết đợi chờ nước xuân
Loanh quanh luẩn quẩn vòng luân
Xuân chưa thấy mặt, đông quân đã mời
Thôi mà! Ai chẳng một thời
Ngây ngô mơ tưởng những lời trăm năm
Bỏ đi! Về suối ta nằm
Thả thơ vào gió thì thầm vấn vương
Trồng hoa điểm hạc câu sương
Tầm thư ta đến vô thường cỏ hoa
Vui ta rót nửa chung trà
Buồn thì một chén rượu tà cùng anh
Hỏi rằng anh chịu hay chăng?
Cùng ta lên núi làm thằng chăn dê
Chẳng hẹn mà cũng chẳng thề
Biết đâu mai lỡ đề huề… dê con
Này người có biết lòng son
Ba chìm bảy nổi chửa mòn một phân
Dẫu cho vùi chốn phong trần
Trà mi vẹn đóa ta nâng tặng người
Này là hoa thắm hoa tươi
Này là ta tặng, cấm lười ngắm hoa
Ngắm hoa sẵn ngắm thơ ta
Đôi dòng thơ họa gần xa xin mời

Nhak:
Rằng người ta đã mở lời,
Dám đâu quăng bút mà rời bàn thơ.
Thôi thì chín ngẩn mười ngơ,
Thuận tay mấy chữ tóc tơ cùng người.
Trăm năm sự ở trên đời,
Sống thời đày đọa, mất thời bình yên.
Ông trời thắt một chữ duyên,
Mà làm trần thế trăm miền khổ đau.
Một hai câu chữ mến trao,
Duyên trăm kiếp trước, cùng nhau kiếp này...

Floran:
Trên trời có chín cung mây
Thiên duyên vạn chủng một dây tơ hồng
Biết đâu ai vợ ai chồng
Ai trên ai dưới ai trong ai ngoài
Người cho ta mượn bờ vai
Ta đem thao thức cài vào đường mơ
Một rằng thương hai rằng thơ
Cớ chi lắt leo ơ hờ trao duyên
Lạnh lùng thay giấc cô miên
Ngày trông tháng ngóng hoa tiên đôi dòng

Nhak:
Ông trời hay ghẹo có không,
Hay trêu còn mất, đổi vòng đúng sai,
Dây tơ tưởng tỉnh hóa say,
Sợi duyên tưởng chặt nào hay lại chùng.
Biết đâu ai vợ ai chồng ?
Ai lòng son sắt, ai lòng bạc phai ?
Chỉ đành mượn một bờ vai,
Để cho thỏa khóc tháng ngày cuồng si.
Rồi mai rẽ bước đường đi,
Xin đừng vương vấn chút gì trần gian.
Ngủ ngon nhé giấc miên man
Chút thơ xin để hóa vàng đốt theo...

No comments

Post a Comment

Để lại bình luận :...

Home