Thôi chào người nhé người ơi
Hoa trôi nước cuốn những lời yêu xưa
Gió còn đủng đỉnh vườn mưa
Hai con mắt lạnh lọc lừa đã xong
Nhìn nhau hãy cứ thong dong
Môi hồng đã nhạt tình nồng cũng phai
Làm gì mà có thiên thai
Đừng mơ mộng giữa ban ngày biết không?
Đường trần rũ bụi truy phong
Câu mai chữ trúc long đong cả đời
Chờ cho vận đổi sao dời
Mười hai tháng vắng cũng mời vào năm
Chờ cho trăng khuyết lại rằm
Ba mươi ngày lẻ ăn nằm với nhau
Làm chi cho nhọc trầu cau
Chữ trinh đã trót đem trao nhầm người
Tình kia khi khóc khi cười
Trong đau xé ruột ngoài tươi cánh đào
Lòng như biển nộ sóng gào
Cát tràn cõi cát đá cào vào tim
Bao giờ cho hận này chìm
Sâu trong thăm thẳm im lìm miền quên
Thôi thì cố gắng thênh thênh
Đời còn dài lắm mông mênh bụi hồng
Đường cong nối lại đường vòng
Người dưng bỗng hóa vợ chồng thế thôi
Cứ làm một kẻ đơn côi
Ung dung chăn gối bồi hồi vườn hoang
Tình kia lắm đá hiếm vàng
Nhân duyên đứt đoạn, hợp tan chuyện thường
Ta đem tình cất vào rương
Mười năm dệt mộng hoàng lương một thời
Bể dâu còn biết đổi đời
Người say nhân ngãi quên lời đầu môi
Ngoài kia người đã có đôi
Chúc người mau sớm chia phôi nghe người
Hoa trôi nước cuốn những lời yêu xưa
Gió còn đủng đỉnh vườn mưa
Hai con mắt lạnh lọc lừa đã xong
Nhìn nhau hãy cứ thong dong
Môi hồng đã nhạt tình nồng cũng phai
Làm gì mà có thiên thai
Đừng mơ mộng giữa ban ngày biết không?
Đường trần rũ bụi truy phong
Câu mai chữ trúc long đong cả đời
Chờ cho vận đổi sao dời
Mười hai tháng vắng cũng mời vào năm
Chờ cho trăng khuyết lại rằm
Ba mươi ngày lẻ ăn nằm với nhau
Làm chi cho nhọc trầu cau
Chữ trinh đã trót đem trao nhầm người
Tình kia khi khóc khi cười
Trong đau xé ruột ngoài tươi cánh đào
Lòng như biển nộ sóng gào
Cát tràn cõi cát đá cào vào tim
Bao giờ cho hận này chìm
Sâu trong thăm thẳm im lìm miền quên
Thôi thì cố gắng thênh thênh
Đời còn dài lắm mông mênh bụi hồng
Đường cong nối lại đường vòng
Người dưng bỗng hóa vợ chồng thế thôi
Cứ làm một kẻ đơn côi
Ung dung chăn gối bồi hồi vườn hoang
Tình kia lắm đá hiếm vàng
Nhân duyên đứt đoạn, hợp tan chuyện thường
Ta đem tình cất vào rương
Mười năm dệt mộng hoàng lương một thời
Bể dâu còn biết đổi đời
Người say nhân ngãi quên lời đầu môi
Ngoài kia người đã có đôi
Chúc người mau sớm chia phôi nghe người
Nhak:
Ganh chi mấy tiếng khóc cười,
Cho lòng ngơ ngẩn, cho đời ngẩn ngơ.
Sợi tình gieo phút lẳng lơ,
Buồn chi cho những hững hờ trần gian ?
Tờ tình tay xé giòn tan,
Cất chi đống giấy lỡ làng vào rương ?
Bạc đầu trải chốn gió sương,
Ráng đi đừng để lầm đường nữa nghe !
Floran:
“Dưới trăng quyên đã gọi hè
Đầu tường lửa lựu lập lòe đơm bông” (*)
Tình là khi có khi không
Khi sâu khi cạn khi nông khi đầy
Lời người kính giữ nơi đây
Vườn mây đóng cửa mình say với mình
Tình ơi ơi hỡi là tình!
Bờ mê bến giác biết mình nơi nao?
Thứ cho một cánh hoa đào
Trăm ngàn cỏ dại, ta nào dám ganh
Chỉ là lời chúc mỏng manh
Tặng cho vài kẻ tinh ranh thỏ già
Cáo còn chưa chết ra ma
Đào đương đơm nụ, cỏ đà đua hương
Mong sao cho đến đoạn trường
Người đi ngang đó để thương lấy người
(*) Truyện Kiều - Nguyễn Du
Nhak:
Nhẹ lòng buông một tiếng cười,
Cho tan hết thảy cõi người trần gian,
Rằng trời ghét phận hồng nhan,
Nên cho xanh cỏ mà tàn cánh hoa.
Nên cho cáo sói đào hoa,
Mà đàn nai thỏ thật thà đắm say.
Lửa tình đang rực ngất ngây,
Lấy đâu thu thủy dập phai tình nồng ?
Chỉ e chín có mười không,
Sợ lời cáo sói, mà lòng thỏ nai ...
Floran:
Ờ thì tuy một mà hai
Đem lời cáo sói che tai thỏ già
Ai ngờ thỏ cũng là ta
Lâu năm lẩm cẩm ngỡ ta là người
Sự đời nghĩ cũng nực cười
Ai là lang sói ai người dễ thương?
Hôm qua em vốn hiền lương
Hôm nay em hóa quỉ vương mất rồi
Men tình dẫu đổ vào môi
Cũng như nước lã xuôi trôi đấy người…
Nhak:
Men tình khi đắng lúc bùi,
Khi say vẫn tỉnh, lúc cười buồn xo.
Trang Chu mộng bướm đắn đo,
Đông ta mộng cáo, bày trò thỏ nai.
Đừng mang dâu bể đổi thay,
Đổ thừa hiền thục hóa loài quỷ yêu !
Chẳng cáo thì cũng linh miêu,
Phải đâu nai thỏ mà nhiều thơ ngây !
Men tình rải khắp muông mây,
Rồi than nước lã đắng cay tình sầu !
Cho lòng ngơ ngẩn, cho đời ngẩn ngơ.
Sợi tình gieo phút lẳng lơ,
Buồn chi cho những hững hờ trần gian ?
Tờ tình tay xé giòn tan,
Cất chi đống giấy lỡ làng vào rương ?
Bạc đầu trải chốn gió sương,
Ráng đi đừng để lầm đường nữa nghe !
Floran:
“Dưới trăng quyên đã gọi hè
Đầu tường lửa lựu lập lòe đơm bông” (*)
Tình là khi có khi không
Khi sâu khi cạn khi nông khi đầy
Lời người kính giữ nơi đây
Vườn mây đóng cửa mình say với mình
Tình ơi ơi hỡi là tình!
Bờ mê bến giác biết mình nơi nao?
Thứ cho một cánh hoa đào
Trăm ngàn cỏ dại, ta nào dám ganh
Chỉ là lời chúc mỏng manh
Tặng cho vài kẻ tinh ranh thỏ già
Cáo còn chưa chết ra ma
Đào đương đơm nụ, cỏ đà đua hương
Mong sao cho đến đoạn trường
Người đi ngang đó để thương lấy người
(*) Truyện Kiều - Nguyễn Du
Nhak:
Nhẹ lòng buông một tiếng cười,
Cho tan hết thảy cõi người trần gian,
Rằng trời ghét phận hồng nhan,
Nên cho xanh cỏ mà tàn cánh hoa.
Nên cho cáo sói đào hoa,
Mà đàn nai thỏ thật thà đắm say.
Lửa tình đang rực ngất ngây,
Lấy đâu thu thủy dập phai tình nồng ?
Chỉ e chín có mười không,
Sợ lời cáo sói, mà lòng thỏ nai ...
Floran:
Ờ thì tuy một mà hai
Đem lời cáo sói che tai thỏ già
Ai ngờ thỏ cũng là ta
Lâu năm lẩm cẩm ngỡ ta là người
Sự đời nghĩ cũng nực cười
Ai là lang sói ai người dễ thương?
Hôm qua em vốn hiền lương
Hôm nay em hóa quỉ vương mất rồi
Men tình dẫu đổ vào môi
Cũng như nước lã xuôi trôi đấy người…
Nhak:
Men tình khi đắng lúc bùi,
Khi say vẫn tỉnh, lúc cười buồn xo.
Trang Chu mộng bướm đắn đo,
Đông ta mộng cáo, bày trò thỏ nai.
Đừng mang dâu bể đổi thay,
Đổ thừa hiền thục hóa loài quỷ yêu !
Chẳng cáo thì cũng linh miêu,
Phải đâu nai thỏ mà nhiều thơ ngây !
Men tình rải khắp muông mây,
Rồi than nước lã đắng cay tình sầu !
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...