Sáng Tác: Cánh Bướm Đêm


Đêm mất ngủ lạ gì đâu tá,
Cũng chẳng qua một chút suy tư,
Giữa đêm tiếng gió đưa thư,
Tiếng mưa thánh thót từ từ đọng rơi.
Làn gió thoảng thanh thơi nhẹ lướt,
Từng hạt mưa tha thướt vụt qua,
Khép mình làn gió cánh hoa,
Nương nương mấy hạt sương ra trên mình.
Bỗng ánh lửa thìn lình vụt tắt,
Trong màn đêm, ánh mắt lướt nhanh,
Nép mình giữa phiến lá xanh,
Vẫy vùng mưa gió phân tranh sống còn.
Một cảnh bướm héo hon rung rấy,
Vạn đợt mưa đưa đẩy ì ầm,
Một cơn gió lạnh căm căm,
Đổ dồn cánh bướm như băm như nghiền.
Cánh yếu ớt liều thân bé nhỏ,
Sao dám đem mà đọ gió mưa,
Mặc cho mưa gió dập vùi,
Mặc cho thân xác dập vùi gió mưa.
Ngoài song cửa vụt bay cánh bướm,
Rơi xuống lầu chẳng gợn âm thanh,
Bầu không cánh bướm lườn nhanh,
Cuốn theo làn gió mong manh giữa trời.
Trong bóng tối chơi vơi lặng lẽ,
Giữa bầu đêm quạnh quẽ hoang vu,
Màng khuya mưa gió mịt mù,
Nào ai để ý canh thâu bướm tàn.
Chỉ người khách miên mang không ngủ,
Mới đứng đây hưởng thú đêm nhàn,
Mới trông thấy cánh bướm tàn,
Mới trông thấy cảnh ngở ngàng đổi thay.
Mới thấy biết trần ai luân chuyển,
Mới hiểu cho thiên biến khắc khe,
Dòng đời thay đổi chẳng dè,
Khác cho cánh bướm đêm hè mà thôi.
Cũng chìm nổi dập vùi mưa gió,
Giữa bão đời nào có lúc ngơi,
Mưa dầm mưa xé rụng rời,
Gió nghiền gió dập tơi bời nát tan.
Đâu nào khác tiếng than tiếng thở,
Giờ chưa ra trắc trở trong lòng,
Lặng người đứng giữa bầu không,
Dõi theo cánh bướm theo dòng gió đưa.
Dang tay vén màng thưa khép cửa,
Mà trong lòng chất chứa chưa nguôi,
Vì đâu số phận dành xuôi,
Vì đâu thân phải đành thua bão đời.
Mưa từng hạt giọt rơi giọt đổ,
Gió theo làn cơn vỗ cơn rung,
Như xâu xé đến kỳ cùng,

No comments

Post a Comment

Để lại bình luận :...

Home