An nhàn ai dám bảo dễ nào?
Thãnh thơi ta vốn vẫn ước ao,
Ngày đi, đêm đến luôn rỗi rãnh,
Cuộc sống thần tiên vẫn chán sao.
Nhàn hạ ôm cần nhả dây câu,
Tựa cây làm gối nghĩ giờ lâu,
Nắm câu đợi cá dây không động,
Mới đó chiều tà đón canh thâu.
Nhàn hạ nhờ đàn trỗi khúc tiên,
Thánh thót từng âm trãi ưu phiền,
Hòa với ngàn chim đang lãnh lót,
Khúc nhạc nàp hơn khúc thiên nhiên.
Nhàn hạ pha màu làn cọ buông,
Chút vàng tô điểm sắc thu buồn,
Mấy đường nghuệch ngoạc gam màu lạnh,
Sắc màu nào tả được tâm hồn.
Nhàn hạ vung tay nét bút ngông,
Hạ mấy vần thơ trải cỏi lòng,
Từng chữ đắng đo thanh bằng trắc,
Mà ý thơ kia vẫn chưa thông.
Câu cá đánh đàn có được nào?
Nét mực câu thơ vẫn chán sao!
Thãnh thơi dẫu có là trên cảnh,
An nhàn ai dám bảo dễ nào?
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...