Tiêu Phong xướng:
Lời cuối tạ từ với cố hương,
Lỡ làng bao giấc mộng văn chương.
Năm ròng tháng rã mòn phiên khúc,
Tháng lại ngày qua nỡ đoạn trường.
Chờ đợi mõi mòn không trở lại,
Bảy mùa lá rụng với phong sương.
Người nơi chốn ấy nào có biết,
Giấc mộng năm nào hóa khói hương...
Nhak đáp:
Cuối mặt ai người nhớ cố hương,
Bao năm chìm đắm chút văn chương.
Đàn ai khéo gảy sầu muôn khúc
Tình kẻ vô tâm lạnh mộng trường
Góp chút hơi xuân còn sót lại
Nhổ từng lọng tóc đã phai sương
Năm xưa thà chẳng cùng quen biết,
Có lẽ duyên này chẳng nhuốm hương ...
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...