Thu
Lẳng lặng len vào trong sương sáng,
Mưa
Nhẹ nhàng rửa sạch cả màu xanh,
Chỉ có vàng vẫn lững thững thêm nhanh,
Hôm qua đó rừng một màu
- Thu đến
Thuyền lay sóng lượn lờ trôi đến bến,
Bầy vịt trời tung tóe nước đua bơi,
Giữa cảnh thanh bình sao chợt thấy
... chơi vơi ...
Hơi em thở bỗng đâu tràn khắp ngõ ...
Nhớ những lúc em thường hay hỏi nhỏ
"Anh ơi anh à, anh có nhớ em không ?"
Anh lạnh lùng,
Anh nói rõ rằng,
- Không !
- Anh bận quá, rảnh đâu mà suy nghĩ ?
.
.
.
Em ngồi im rồi chẳng nói năng chi,
Chợt
... có bàn tay ôm eo thật siết,
Chợt
... có lời yêu nói ra tha thiết,
"Làm sao mà chăng nhớ hả em yêu ?"
.
.
.
Ngoài trời
Mưa lạnh biết bao nhiêu ?
Mà trong anh
Cũng lạnh thua gì mấy ?
Nỗi nhớ mơn man tự đâu vực dậy,
Xé nát cõi lòng,
và
Bóp nghẹt con tim ...
Ngoài cửa sổ mưa như trút hạt thêm,
Và trút cả
... những nỗi niềm thương nhớ,
Ngồi trong phòng,
Tiếng ai như nức nở,
"Làm sao mà chẳng nhớ hả em yêu ?"
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...