Theros xướng:
Cơn mơ gởi lại bên thềm cũ,
Người đã đi rồi biệt mấy thu?
Hai đứa đôi đường, duyên phận trái,
Mỗi người một lối, gác sầu ưu.
Một mai gặp gỡ, còn chào hỏi,
Hay sẽ phớt lờ, bước vô tư?
Duyên hết nợ tàn, âu cũng phận,
Xin sầu chớ để luống trang thư...
Chủ Nhân đáp:
Nước mắt chăng còn say mộng cũ,
Bao nhiêu duyên nợ đã thiên thu.
Cười trời khéo xếp bao ngang trái,
Rủ đất cùng nâng chén phiền ưu.
Tình bạc quên rồi xin chớ hỏi,
Duyên mòn cố nhớ để ưu tư ?
Mượn chuyện cổ kim sầu chút phận,
Chết rồi xin đốt mấy tâm thư ...
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...