Hạ Du:
Nhân tình thế thái vốn oan khiên
Hận hận yêu yêu cũng muộn phiền
Hữu ý, lạc hoa trôi mấy nẻo
Vô tình, lưu thủy chảy bao niên
Đời đời rối rắm trong từ “nợ”
Kiếp kiếp loanh quanh bởi chữ “duyên”
Nợ nợ duyên duyên hà tất giữ
Chi bằng trở lại chốn cung tiên..
Chủ Nhân:
Cung tiên há có chỗ để về ?
Đã lụy trần gian đắm bến mê.
Còn tưởng thanh tao cười lãng thủy,
Đã thôi ân nghĩa chữ phu thê.
Nợ ôm một kiếp sầu đau đớn,
Duyên giữ muôn dây mới não nề.
Duyên nợ chút này ai muốn giữ ?
Trần gian trót lỡ một câu thề !
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...