Thi hữu Trần Nguyễn Bảo xướng:
Tim đèn người giấu ở đâu người?
Mồi mãi mà duyên chẳng bén đôi!
Dầu vẫn còn đầy sao chẳng cháy?
Đêm đen dần cạn, tắt lòng côi...
Còn que đóm cuối, mồi không nhỉ?
Quẹt tiếp một lần, một nữa thôi!
Đóm cháy đây rồi sao chẳng thấy,
Tim người người giấu ở đâu người?
Mồi mãi mà duyên chẳng bén đôi!
Dầu vẫn còn đầy sao chẳng cháy?
Đêm đen dần cạn, tắt lòng côi...
Còn que đóm cuối, mồi không nhỉ?
Quẹt tiếp một lần, một nữa thôi!
Đóm cháy đây rồi sao chẳng thấy,
Tim người người giấu ở đâu người?
Chủ nhân thi viên hoạ lại:
Chớ để tim đèn bắt hơi người,
Dẫu còn duyên nợ cũng lìa đôi.
Lửa duyên đã cạn, mong gì cháy,
Sáp hận còn nguyên, đóng giấc côi.
Ngọn gió bạc tình chưa hết nhỉ,
Que diêm luyến ái phải chừa thôi.
Đoạn đành đóm cháy, ngơ không thấy,
Chớ để tim đèn mộng nhớ người !
Dẫu còn duyên nợ cũng lìa đôi.
Lửa duyên đã cạn, mong gì cháy,
Sáp hận còn nguyên, đóng giấc côi.
Ngọn gió bạc tình chưa hết nhỉ,
Que diêm luyến ái phải chừa thôi.
Đoạn đành đóm cháy, ngơ không thấy,
Chớ để tim đèn mộng nhớ người !
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...