Có những điều đã qua mà trí nhớ tầm thường của con người ta không bao giờ ghi lại được. Khoa học tiên tiến cho người ta cái quyền được lưu trữ kí ức hình ảnh, ký ức âm thanh qua những tấm ảnh, những đoạn phim, những băng ghi âm. Nhưng có những ký ức không thể ghi lại được, cái mà ta gọi là cảm xúc.
Có những sự kiện đi qua trong đời, chỉ duy nhất một lần, khiến ta vỡ ra những điều tươi đẹp của cuộc sống này. Những ký ức đẹp đó gợn lại trong tâm trí ta như làn hơi sương mỏng manh chẳng bao giờ rõ. Ta biết trong khoảng khắc diệu kỳ đó, ta chạm vào được khởi nguồn hạnh phúc của trần gian. Nhưng đời thì dài, mà khoảng khắc đó thật quá ngắn, không khỏi khiến cho ta nuối tiếc đôi lần. May mắn cho ai có cơ hội ghi lại những phút giây thần tiên ấy. Đẹp đẽ làm sao!
Cuốn lục bát ký này là một vườn hồi niệm. Những vụn vặt của đời sống được ghi lại bằng cảm xúc rất thật và chân thành. Bởi vì viết cho chính mình, nên không cần phải che đậy bằng vô vàng những chiếc mặt nạ đẹp đẽ phù hoa, để được hợp lòng nhân thế. Những gì ghi lại ở đây, có những thứ rất thật, nhưng có khi chỉ là ảo ảnh, có những điều đã diễn ra, nhưng cũng có những điều chỉ lắng đọng như một giấc mơ trưa. Đến giờ vẫn còn băn khoăn tự hỏi, không rõ bài nào là thực, bài nào là mộng, là Trang Chu hóa bướm, hay bướm hóa Trang Chu ?
Nhật ký bằng thơ là được rồi, sao phải là lục bát ? Trả lời thế nào cho thỏa, khi bản thân mình cũng chẳng có câu trả lời. Khi trẻ làm thơ, rất coi trọng Đường Luật, tập thi rất hăng hái, vì có lẽ cảm được cái tao nhã trong âm điệu của người xưa. Thế mà khi càng đến ba mươi, càng ưa phong vị dân dã của lục bát. Bất kể vì lý do gì, bậc tiền nhân đã cố công tạo ra lục bát, hẳn là để một ngày hậu nhân có dịp dùng nó mà gửi gấm tâm sự ở trên đời.
Lục bát ký, có bài là đối đáp, có bài trêu đùa, có bài tự trào, có bài cảm thán. Thảy đều là làm một cách hữu ý vô tình. Lời thơ có khi chỉnh tề, có khi bỡn cợt không cố định, tùy sự mà viết. Có bài làm buổi sáng, có bài làm đang khuya, có bài làm lúc buồn, có bài làm khi vui vẻ. Thảy tất cả là sự chua ngọt đắng cay sao cho vừa đủ một đoạn đời. Nay gom lại thành một tập, tặng cho bằng hữu thân quen, chia sẻ chút tâm tình về những điều đã qua mà sợ rằng trăm năm nữa sẽ quên bẵng mất.
Ký ức của trái tim xóa đi những điều đau buồn và phóng đại những điều tốt đẹp, Gabriel Garcia Marquez nói như vậy, không biết đã đúng chưa ? Thôi thì để trăm năm nữa rồi hẳn biết.
Ps: bài tựa viết gấp để đi duyệt xuất bản. gấp như vợ đau đi đẻ, như trai gặp gái xinh vậy đó. Viết độ 1h thì xong.
Comments
Post a Comment
Để lại bình luận :...