Sáng Tác: Nhớ Người



Trăm năm có lẽ người quên hết,
Những mạng sầu tư đã vắng rồi,
Ngồi chờ mưa gió con tạo chuyển,
Đợi giấc đời buồn theo nắng trôi.

Ôi yêu người thế lại khổ người,
Chớm chút nhớ nhung tuổi đôi mươi,
Đã biết nào đâu con tạo ác,
Xui hợp, xui tan để ngồi cười.

Thở dài một tiếng để cho qua,
Chuyện xưa ắt hẳn để khi già,
Gặp nhau đôi kẻ đầu trăng bạc,
Ngồi kể nhau nghe chuyện rượu trà.

Một đêm trắng không ngủ luôn để lại 
một nỗi buồn miên mang vô độ.

No comments

Post a Comment

Để lại bình luận :...

Home