Skip to main content

Posts

Showing posts from April, 2014

Sáng Tác: Chút Thơ Tiễn Khách

Này này ta bảo kẻ long nhong, Thơ chẳng ra chi đã bằng lòng, Chữ có bao nhiêu mà hùng hổ, Cứ tưởng tao nhân mắt dã tròng ! Này này ta bảo kẻ huyênh hoang,  Thơ chẳng nên câu tưởng lão làng,  Chữ còn chưa thuộc điều bằng trắc,  Cứ tưởng thi đàn khách vắng hoang !  Này này ta bảo kẻ hung hăng,  Thơ chẳng đến non đã đòi trăng,  Câu chửa đầy đầm mà đòi biển,  Cứ tưởng thi hào chẳng hé răng !  Thơ phú câu văn đã chẳng xong,  Lại còn la liếm thú chơi ngông,  Thôi can một tiếng mà làm phúc,  Chớ để chúng nhân phải nặng lòng ! Tiểu dẫn : hôm nay dạo lại một thi đàn cũ, phát hiện ra một bài từng làm ngày xửa ngày xưa. Đọc lại thấy bản thân đúng thật ít hung dữ, kể cũng buồn cười lắm lắm. Trích lại trọn vẹn trong này cho thiên hạ biết, mình cũng chả phải tay hiền hậu gì. Chuyện nó cũng không có gì nhiều, trong thi đàn nhiều lối ra vào, không phải bài nào cũng hợp con mắt, thành ra sinh...

Sáng Tác: Người Quen Xa Lạ

Yêu thương chạy lạc nhầm người, Cho mình chạy lạc giữa đời mênh mông. Lỡ thương một kẻ trắng lòng, Se sao cho đặng chỉ hồng mỏng manh. Vờ quên cười nói lặn lành, Mặc tim nát vỡ trăm mành tả tơi. Một thương thoáng chốc tôi ơi, Hai thương lùng lạnh của người mới quen... "Cười lên cho hết giấc đời, Khóc đi cho mưa trắng cả một trời xôn xao..." - Trích đoản cú của tôi

Sáng Tác: Gặp Rừng

Mưa buồn đổ nhớ trên rừng,  Tình buồn đổ nhớ từng lần gặp nhau. Gửi người ngồi dệt duyên trao,  Ngồi buồn có nhớ người nào hay không ? Ghi chú: một bài chơi chữ, chỉ có người hiểu chữ mới biết nói gì. 

Dịch Thơ: Trại Đầu Xuân Độ của Nguyễn Trãi

Hán Văn: 渡頭春草綠如烟 春雨添來水拍天 野徑荒涼行客少 孤舟鎮日擱沙眠 Phiên Âm: Độ đầu xuân thảo lục như yên, Xuân vũ thiêm lai thủy phách thiên. Dã kính hoang lương hành khách thiểu, Cô chu trấn nhật các sa miên. Chủ Nhân dịch thơ: Đầu bến, cỏ xuân xanh mờ khói, Bờ nước, mưa xuân rọi nhịp trời, Phố vắng, bên đường không khách ghé, Thuyền côi, say giấc cả ngày thôi. Ghi chú: Thấy bài thơ đưa trên trang cá nhân của một người bạn, rảo bước dịch thơ. Bài tựu trung không quá khó dịch, vì chọn thể tự do. Về độ khó, câu một chủ yếu ở chữ "lục như yên", tức là xanh như màu khói (ráng mây) của bầu trời, khó chuyển ngữ cho rõ được ý đó. Câu hai khó ở chữ "thuỷ phách thiên", tức là nước rọi lại bầu trời, mưa nhịp trên bầu trời ra sao, thì khi rơi xuống nước, nhịp lại y hệt vậy, tương đối khó dịch. Còn lại không mấy khó khăn. Lợi dụng thể tự do, cố ý ép ba câu đầu, ở trạng ngữ, đều là âm trắc mạnh : "đầu bến", "bờ nước", "phố vắng", để khi kết ở câu bốn thì nhấn bằ...