Này này ta bảo kẻ long nhong,
Thơ chẳng ra chi đã bằng lòng,
Chữ có bao nhiêu mà hùng hổ,
Cứ tưởng tao nhân mắt dã tròng !
Này này ta bảo kẻ huyênh hoang,
Thơ chẳng nên câu tưởng lão làng,
Chữ còn chưa thuộc điều bằng trắc,
Cứ tưởng thi đàn khách vắng hoang !
Này này ta bảo kẻ hung hăng,
Thơ chẳng đến non đã đòi trăng,
Câu chửa đầy đầm mà đòi biển,
Cứ tưởng thi hào chẳng hé răng !
Thơ phú câu văn đã chẳng xong,
Lại còn la liếm thú chơi ngông,
Thôi can một tiếng mà làm phúc,
Chớ để chúng nhân phải nặng lòng !
Tiểu dẫn: hôm nay dạo lại một thi đàn cũ, phát hiện ra một bài từng làm ngày xửa ngày xưa. Đọc lại thấy bản thân đúng thật ít hung dữ, kể cũng buồn cười lắm lắm. Trích lại trọn vẹn trong này cho thiên hạ biết, mình cũng chả phải tay hiền hậu gì. Chuyện nó cũng không có gì nhiều, trong thi đàn nhiều lối ra vào, không phải bài nào cũng hợp con mắt, thành ra sinh chuyện cãi cọ. Mà mình thì khi còn trẻ ấy, cũng chua ngoa chả kém ai. Thấy việc không ưng con mắt, là lên tiếng ngay. Ngày xưa thì nóng vậy, giờ đã chán chê rồi, tính điềm hẳn ra, khẩu khí thơ ngày xưa, chắc bây giờ không làm lại được.
Trích nguyên văn:
"Câu này hình như đá đểu mình bài thơ mình làm hôm trước trong topic của Sill be sea thì phải. Anh là anh chán cái topic "2 từ cuối" của chú lắm đấy, mỗi tác giả topic là làm thơ coi được, còn lại chẳng mấy bài coi ra hồn. Nhưng anh chẳng buồn vào topic đấy làm loạn, mất nhã hứng thi ca của chú.
Nhưng mà chú phá phách topic đấy thì thôi đã đành, còn dám nhảy vô topic của still be sea phá nữa, nên a mới bực mình làm chút thơ. Tưởng là chú đọc thơ hiểu ý tứ, biết điều rút lui ra, còn không thì viết 1 bài nghiêm chỉnh họa lại. Ai ngờ chú còn nhớ tới bây giờ cục tức ấy. Thật khổ tâm cho chú !
Gửi chú chút thơ tiễn khách
Này này ta bảo kẻ long nhong,
Thơ chẳng ra chi đã bằng lòng,
Chữ có bao nhiêu mà hùng hổ,
Cứ tưởng tao nhân mắt dã tròng !
Này này ta bảo kẻ huyênh hoang,
Thơ chẳng nên câu tưởng lão làng,
Chữ còn chưa thuộc điều bằng trắc,
Cứ tưởng thi đàn khách vắng hoang !
Này này ta bảo kẻ hung hăng,
Thơ chẳng đến non đã đòi trăng,
Câu chửa đầy đầm mà đòi biển,
Cứ tưởng thi hào chẳng hé răng !
Thơ phú câu văn đã chẳng xong,
Lại còn la liếm thú chơi ngông,
Thôi can một tiếng mà làm phúc,
Chớ để chúng nhân phải nặng lòng !"
Chua ngoa quá anh ơi, hiền bớt đê :))
ReplyDelete