Floran: Phù hoa xây mộng thiên đường Mơ chim liền cánh gió sương chẳng rời Trăm năm dâu bể đổi dời Mộng hoài mộng ảo người thời hanh hao Nghĩ rằng đất rộng trời cao Thời gian dằng dặc tình nào ngại chi Đâu ngờ cách biệt chia li Vườn hồng hoang vắng cành si héo mòn Đàn kia cất tiếng nỉ non Như là ai oán lòng son đợi chờ Chỉ mong chẳng phải giả vờ Yêu nhau thì chớ nghi nghờ lòng nhau Nguyện lời tát bể kể sao Rừng khuya một tiếng tiêu dao lặng thầm Đã là một kiếp bạc cầm Sớm ong tối bướm hương trầm đê mê Cung mây gác lại lối về Đoái hoài gì những khen chê người đời Rối lòng nên phải vẽ vời Ca hoa thưởng nguyệt cho vơi âu sầu Đã là mưa nắng dãi dầu Thì cần gác tía son lầu làm chi Hoang mang tìm một lối đi Lững lơ cành quế mắt mi đượm buồn Mỏng tang như cánh chuồn chuồn Vỡ oà bọt nước mưa tuôn hiên nhà Đã là ý thoảng lời qua Cớ sao day dứt chẳng thà đừng quen Bao mùa cúc nở tàn sen Vì ai mà cứ chong đèn đêm thâu Kĩ càng mũi chỉ đường khâu Thôi em về chố...
http://writer.NgoHoAnhKhoi.info Nhàn Hàn Am Ký [閒寒庵記]